Tuổi xuân rồi cũng đến lúc đổi màu, tôi không đợi nữa thì anh lại quay về, nghịch lý ngang trái thay!
Con người ta, muôn thuở hạnh phúc vì chữ tình và cũng khóc lóc thảm thiết vì chữ tình. Trái tim vốn liếng đa mang, lòng người nông sâu khó mà đoán định, nỗi đau phản nghịch mãi mãi trở nên vết hằn không thể phai trong trái tim tôi. mặc dầu chẳng dễ dàng gì để vượt qua quãng thời gian hằng đêm đều khóc ướt gối rồi ngủ vùi trong cơn ác mộng, nhưng tôi cũng chẳng đủ gan góc để tha thứ cho người.
Người còn nhớ không ngày anh nói rằng đến lúc anh phải đi, vì trong vòng tay tôi quá mệt mỏi và ngán ngẩm, thế là anh quay lưng, khuất hẳn nơi trời xa. Anh để lại cả khoảng trời ầng ậc nước mắt, để lại kỷ niệm cho thời gian phủ bụi mờ, những lời hứa cũng theo gió bay đi. Những ngày sau chia tay, tưởng chừng cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa dù tôi luôn tự nhủ rằng không có anh chỉ là thế giới vắng đi một người, nhưng hóa ra thất tình lại khổ sở đến vậy.
Tôi từng đọc được thi bang lai a1 đâu đó rằng chính thứ ân tình bội nghĩa của đàn ông dạy nữ giới sự trưởng thành, có nhẽ đúng. cũng giống như việc ta đọc lại một cuốn sách, dù cố đọc bao lăm lần thì kết cục vẫn không thể đổi thay. Đau thương cũng chỉ xin một lần dậy sóng rồi ngàn năm ngủ yên, đừng cố kéo dài nỗi đau nữa anh. Chuyện chúng mình đã là chuyện quá cố, dù buồn dù vui thì cũng nhắc nhớ về nhau với những điều tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.
Tôi đã thay rất nhiều để sống, để quên anh, để tìm lại bầu trời ngày anh chưa đến. Hà cớ gì khi lòng bình tâm trở lại thì anh quay về, ngóng tôi một lời thứ lỗi? Con gái, khi yêu thường trao hết cựu xúc cảm mà thượng đế ban tặng, nhưng khi nhận về nỗi đau phản thì chẳng thể nào "nhắm mắt nhắm mũi phớt". Nỗi đau ấy hiển hiện một cách rõ nét, cứ thế, tình vô hình chung trở nên nỗi ám ảnh, sợ thương tổn chưa liền sẹo, sợ một lần nữa nếm trải cảm giác chia ly ấy.
nếu ngày ấy anh nhận ra còn có tôi ở đó, đằng sau lưng anh, chờ anh một lần ngoảnh mặt nhìn lại, thì mọi thứ đã không vỡ vạc. Con người ta, cựu chẳng thể cứ mãi nhìn về quá cố, những điều đã qua xin hãy để số phận an bài, đau một lần chưa đủ sao hả anh? Tôi lấy đâu ra công mạnh để gồng hết nỗi bi thương vài bận trong đời? Khi anh đi, tôi phát hiện ra, thứ gọi là lý trí ấy mà, khi yêu thường thua, để bản thân cứ chấp nệ mong níu giữ một người đã muốn đi.
Anh này, cố chấp hàn gắn lại một chiếc gương đã vỡ thì liệu vết sẹo có biến mất được không? Chạy ngược về ngày hôm qua để tìm lại một dáng dấp đã cũ, một mảnh tình đã tàn. Anh không còn là chàng trai năm ấy tôi hết dạ thương tình, và chính tôi cũng đổi khác mất rồi. Góc phố vẫn đó, vẫn chông chênh những bận gió trở trời, nhưng chỉ có ái tình đã không còn ở lại nơi này nữa rồi.
Chuyện chúng mình, ừ thì hết thật rồi, chẳng còn tồn tại thứ tình cảm nồng nàn tưởng chẳng thể buông bỏ ngày đó. Tôi không rõ, cũng chẳng đếm từ bao giờ anh mải miết chạy theo cơn gió lạ, để mình tôi với những mối hồ nghi không lời hồi đáp. Tuổi xuân rôi cũng đến lúc đổi màu, tôi không đợi nữa thì anh lại quay về, nghịch lý trớ trêu thay!
quá cố ơi xin hãy ngủ yên, người cũng nên rời đến nơi thuộc về anh, tôi bận tìm niềm vui sau những năm thương người hết lòng chỉ nhận lấy đau thương. Cảm ơn vì đã cho tôi biết hóa ra thất tình cũng chẳng đáng sợ như tôi thường nghĩ, cảm ơn ai đó đã để tôi hiểu được rằng: "Chỉ một lần thay lòng, anh mãi mãi là đồ bỏ đi"...
Ảnh minh họa: Nguyen Đan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét