Tôi 27 tuổi, bạn trai 25 tuổi, chúng tôi đều làm công nhân ở quê. Yêu nhau hơn một năm, chúng tôi chỉ có những cái ôm hôn bình thường, chưa đi quá giới hạn do cả thi bang lai xe may a1 hai cùng muốn kiên tâm để đến lúc bác mẹ đồng ý. Tôi không muốn dính bầu trước để rồi tiếng rằng có bầu ép cưới. Anh chưa bao giờ muốn đưa tôi về ra mắt. Anh nói bao giờ cưới sẽ đưa về nhà rồi nói ba má cho cưới luôn không phải về nhiều làm gì. Yêu nhau hơn một năm, sang trọng 2 lần sinh nhật tôi anh đều quên, đều có lý do chính đáng.
Ảnh minh họa. |
Mọi đứa ở công ty đều khen anh đôn hậu, ngoan ngoãn vì anh chuyện trò rất nhẹ nhàng tử tế. Tôi biết dĩ vãng của anh từng phải đi trại cải tạo, từng đi đòi nợ thuê mặc dầu gia đình anh không hề thiếu thốn. Anh nói trở về làm thuê ty là do mẹ anh khóc, muốn anh về làm. Tôi biết những chuyện quá vãng đó nhưng vẫn ưng ý yêu anh vì tin anh đổi thay. Mấy tháng gần đây tôi biết anh lại uống rượu nhiều, đi chơi bời nhiều hơn, giao hội với bạn bè. Tôi biết anh thích đi chơi với bạn hơn với tôi. Anh còn nói tôi đừng cấm, càng cấm càng làm đấy. Anh còn nhận một tháng đi nhà nghỉ với gái gọi 2 lần và nói tôi đừng cấm, đó là nhu cầu sinh lý mà thảy con trai đều làm. Anh không cần quan hệ với tôi, cũng không giấu diếm chuyện đi chơi gái và chuyện gái nhắn tin muốn quan hệ.
Tôi giận dỗi thì anh nói quan trọng là anh chỉ yêu tôi. Tôi hỏi nhỡ họ có bầu thì sao, anh bảo thế là số mình đen, phải cưới thôi. Tôi tự hỏi trong lòng anh, mình ở vị trí nào? Anh không biết tôi đã khóc rất nhiều mỗi khi đêm xuống. Tôi không muốn ai lo lắng hay chê cười vì chuyện tình cảm của hai đứa, muốn đi được đến cuối đường với anh, còn anh dường như không muốn vậy. Tôi phải làm sao đây?
Ngọc
* Gửi tâm tình tới email changnang@ngoisao.net để được bạn đọc san sẻ, gỡ rối. Bài viết bằng tiếng Việt có dấu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét