Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2018

Hé lộ chân tướng cái chết của cô gái trước ngày cưới sau 17 năm: Hung thủ là kẻ không ai ngờ đến

Quá tức tối sau khi nghe lời thú của cô vợ sắp cưới, tên Dư Minh Lương đã ra tay ám sát cô và bỏ trốn suốt 17 năm qua.

Theo đó, sáng sớm ngày 11/10, một người đàn ông có tên Dư Minh Lương đã bất thần quay trở về ngôi làng tại Sùng Dương, Hồ Bắc, Trung Quốc sau 17 năm bặt tăm. Những người dân trong làng đều hiếu kì chạy ra xem và thấy hình ảnh một người đàn ông với dáng vẻ tiều tụy, chân tay đều bị còng bởi cảnh sát. Theo hướng người đàn ông đi, người ta thấy hắn lê từng bước khó nhọc về phía một căn nhà cũ và kể lại những bí hiểm đã bị giấu kín suốt 17 năm trời.

Hóa ra, căn nhà cũ kĩ ấy chính là ngôi nhà của vị hôn thê trước đây của Dư tên là Uông Tiểu Anh. Căn nhà được làm bằng gạch cũ, bên cạnh con đường làng, xung quanh là cánh đồng lúa bao la. Bước chân vào tới nơi, tên Dư đã ngay lập tức chỉ tay về phía góc trái của sân " Ở đó chính là..." sau đó lại nghẹn ngào không nối câu nói.

Tên hung thủ quyết tâm đầu thú sau 17 năm lẩn trốn

Tên hung phạm quyết tâm tự thú sau 17 năm xô

Được biết, một tháng ngày 1 của 17 năm trước (21/1/2001), Dư Minh Lương đã đứng trước bếp lửa, nỡ cầm cây củi lớn đang cháy rực đánh mạnh nhiều lần vào đầu vị hôn thê tới chết, sau đó chạy trốn khỏi hiện trường. Nghĩ lại về người con gái năm xưa, tên Dư cho biết: " Cô ấy là một người con gái rất xin đẹp. Tôi rất thương xót cô ấy".

Cũng theo lời khai của kẻ sát nhân, cô gái xinh đẹp Uông Tiểu Anh nhỏ hơn hắn ta 5 tuổi, với dáng người cao ráo, dong dỏng và hai người họ quen biết từ khi còn rất nhỏ. Năm 1998, tên Dư tỏ bày tình cảm với cô bé mình thầm mến, và cô gái cũng không hề tỏ thái độ từ khước. Nửa năm sau, Dư mời người đầu mối sang thưa chuyện lâu dài với gia đình Tiểu Anh.

Trước mặt cảnh sát và dân làng, Dư Minh Lương bình tình kể lại những tình tiết trong đêm định mệnh đó

Trước mặt cảnh sát và dân làng, Dư Minh Lương bình tình kể lại những tình tiết trong đêm định mệnh đó

Mùa xuân năm sau đó, Dư Minh Lương tìm được việc làm và khởi hành tới Vũ Hán đi làm, còn Tiểu Anh cũng đi tới Vũ Hán nhưng làm thêm ở một nhà hàng. Cả hai vẫn giữ liên lạc, thẳng tuột thăm hỏi nhau và mối quan hệ giữa 2 người hình như phát triển rất tốt.

Năm 2000, Tiểu Anh cùng cô em gái chuyển tới Quảng Đông làm việc, trong khi Dư Minh Lương vẫn tiếp kiến làm thợ mộc tại Vũ Hán. Thời điểm đó điện thoại di động chưa phổ biến, và cả 2 cũng chưa có điều kiện để sở hữu nên Dư thường nắn nót viết thư tay rồi gửi cho Tiểu Anh nhưng không nhận được phúc đáp của cô. Lúc này, Dư cảm thấy tình cảm của mình dành cho Tiểu Anh ngày càng lớn dần, lúc nào cũng trông chờ ngày được gặp cô.

Hôn sự của đôi trẻ dự định sẽ được tổ chức vào cuối năm 2000, thành ra từ trước đó vài ngày Dư đã xin nghỉ, tranh thủ về quê để chuẩn bị cho hôn lễ của mình. Tuy nhiên, do vướng công việc tại Quảng Đông nên Tiểu Anh về muộn, rốt cục khiến hôn sự đành phải dời qua đầu năm 2001, cụ thể là ngày 12/2.

Tên Dư cho biết trước đó hắn và hôn thê có cãi cọ nhau nên đã dùng cây củi đánh nhiều nhát vào đầu cô

Tên Dư cho biết trước đó hắn và hôn thê có cãi cọ nhau nên đã dùng cây củi đánh nhiều nhát vào đầu cô

Hôm 21/1/2001, cả hai hẹn cùng nhau đi mua DVD, đầu điện máy, đồ gia dụng để chuẩn bị về chung một nhà. Dư Tiểu Lương hồi tưởng lại hôm ấy hắn mặc bộ đồ Tây kì, khiến ai nhìn vào cũng phải trằm trồ khen.

Tối hôm ấy, Tiểu Anh nhận được một cuộc điện thoại trên đường, và cô đã gọi Dư Minh Lương ra ngoài sân chuyện trò khi cả hai vừa đặt chân về tới nhà. Tiểu Anh ham thích rằng khi tới làm việc tại Quảng Đông, cô đã quen một người bạn trai khác. Anh này là người Hồ Nam, và vừa gọi điện nói muốn tới thăm cô. Tiểu Anh có hỏi Dư Minh Lương xem sẽ xử lý chuyện đó như thế nào. Nhiều năm sau, khi kể lại câu chuyện này, Dư Minh Lương cho biết hắn vẫn còn nhớ như in cảm giác như cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt.

Sau khi nghe lời ham thích của vị hôn phu, cả hai đều lặng im không nói một lời nào với nhau. Lát sau, không ai chịu bước vào nhà và đều đến ngồi bên đống lửa để sưởi ấm, nghĩ suy hướng về những chuyện khác nhau. Lúc này, cả gia đình đã đi nghỉ nên mẹ Tiểu Anh cũng ra bảo hai người nên đi ngủ sớm nhưng không ai đáp lời bà. Nhớ lại phút chốc này, Dư Minh Lương cho biết: " Tôi không biết thời kì đã trôi qua như thế nào. Tôi cứ cho hết cây này tới cây khác vào trong đống lửa. Được một lúc thì cô ấy đưa tay ngăn tôi lại."

Bức ảnh của cô gái xấu số vẫn được cha mẹ cô cẩn thận cất giữ

Bức ảnh của cô gái xấu số vẫn được bác mẹ cô cẩn thận cất giữ

Ngay sau đó, nghe đâu chẳng thể kìm giữ được nữa nên cả 2 bắt đầu lớn tiếng với nhau. Dư Minh Lương khai với cơ quan điều tra rằng khi ấy hắn đứng bật dậy, một tay giữ lấy Tiểu Anh, tay kia rút khúc củi lớn trong đống lửa ra đập nhiều nhát vào đầu Tiểu Anh. Tên Dư cho biết mình không nhớ cô gái ngã xuống như thế nào, nhưng lại nhớ rõ rằng cô đã chết giấc ngay lúc đó. Sau đó, Dư Minh Lương vì quá sợ hãi nên đã bỏ chạy khỏi hiện trường. san sớt với mọi người, gã đàn ông cho biết trên đường chạy trốn, hắn vẫn thấy đau nhói trong lòng, xen lẫn cả sự tức giận vì cô gái mình thương xót bấy lâu bội phản. Hắn nói rằng không biết sẽ phải đối mặt với hai bên gia đình như thế nào, nên đã có dự định sẽ ra đầu thú.

Đêm hôm xảy ra sự việc, Dư Minh Lương thất thểu đi bộ dọc theo con đường làng dẫn tới trạm cảnh sát địa phương. Hắn ngồi ngoài chuồng xí, trong đầu vẫn thầm suy nghĩ mong sao cô gái không chết. Sau đó, tên đàn ông lấy chiếc kéo nhỏ được móc trong chùm chìa khóa hay đeo bên mình, quyết định cắt tay tự vẫn nhưng lại sợ đau nên không làm. rốt cục, gã đàn ông quyết định chạy trốn tới Vũ Hán, rồi sau này là Thanh Đảo. Ở đây, hắn dùng thẻ căn cước của một người khác với độ tuổi na ná, có tên là Phan Tồn và sống trong thân phận giả này suốt 17 năm. Do chỉ dùng bộ giấy má giả nên tên Dư chỉ có thể sống chui lủi và làm việc tại bến tàu để nuôi sống bản thân qua ngày.

Căn nhà cũ kĩ nơi gia đình Uông Tiểu Anh vẫn sống trong những năm qua

Căn nhà cũ kĩ nơi gia đình Uông Tiểu Anh vẫn sống trong những năm qua

17 năm trời đi trốn chính là 17 năm Dư Minh Lương sống trong sự canh cánh sợ hãi. Ngày 23/9, trong khi đang đi xe máy từ bến tàu về nơi trọ thì gã đàn ông vô tình bị cảnh sát tại Thanh Đảo giữ lại vì không có thẻ căn cước cũng như bằng tài xế. Sau khi điều tra, cảnh sát đã phát hiện ra tên Phan Tồn là giả, và thân thế của Dư Minh Lương cũng bị bại lộ từ đây.

Tên sát nhân cho biết ngay từ khi bước chân vào đồn cảnh sát, hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm. Hắn bình tĩnh hích về hành động mọi đêm hôm ấy, cũng khai nhận rằng mình đã bỏ trốn được 17 năm. Sau khi điều tra, cảnh sát biết được đêm ấy Tiểu Anh bị ngút cạnh đống lửa, đến khi được phát hiện và đưa đi cấp cứu thì đã quá muộn mằn.

Tên sát nhân nói rằng mình cảm thấy nhẹ nhõm sau khi thú nhận mọi tội ác

Tên sát nhân nói rằng mình cảm thấy nhẹ nhõm sau khi thúc mọi tội ác

Khi thấy Dư Minh Lương đi cùng với nhiều cảnh sát trở lại hiện trường vụ án năm xưa để thích thú mọi lỗi, bố mẹ của hắn đều không thể tin nổi rằng con mình vẫn còn sống. Cha của Dư Minh Lương cho biết hai gia đình cách nhau chưa tới 500 mét, tuy nhiên vì mặc cảm tội lỗi mà suốt 17 năm qua họ không dám nhìn mặt ba má của cô gái. Mỗi lần chạm mặt nhà họ Uông, đôi vợ chồng già đều không dám ngẩng mặt lên nhìn bởi con trai họ chính là kẻ giết người.

Mẹ Tiểu Anh vẫn không thể nguôi ngoai nỗi đau mất con dù cho đã nhiều năm trôi qua​

Mẹ Tiểu Anh vẫn chẳng thể khuây khoả nỗi đau mất con dù cho đã nhiều năm trôi qua​

Về phía gia đình Tiểu Anh, ba má cô vẫn sống trong căn nhà nơi vụ thảm án xảy ra 17 năm về trước. Mẹ Tiểu Anh cho biết bà vẫn không thể nguôi nỗi đau mất con dù cho đã nhiều năm trôi qua. Bà coi Dư Minh Lương là con ruột, nhưng chẳng thể ngờ rằng hắn nỡ bất nhẫn ra tay giết chết con gái bà.

Hiện tại, kẻ sát nhân đã bị bắt giữ, và cảnh sát vẫn đang nối điều tra để tìm lại công lý cho cô gái trẻ tội nghiệp.

Nguồn: Sina

The Author

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Morbi eu sem ultrices, porttitor mi eu, euismod ante. Maecenas vitae velit dignissim velit rutrum gravida sit amet eget risus. Donec sit amet mollis nisi, nec commodo est.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét